Vợ không chỉ bị bỏ rơi trong ngày 20/10, chồng còn chèn ép vô lý khiến vợ phải phản công.
Hạnh không biết miêu tả chồng mình thế nào cho đúng. Dù đã sống chung nhiều năm, cô vẫn không quen với tính cách thất thường của Sơn. Mỗi năm, chỉ có vài ngày lễ dành cho phụ nữ, Sơn mới tặng hoa quà cho Hạnh, nhưng theo nguyên tắc của riêng anh: chỉ tặng khi thấy phù hợp. Sơn rất chu đáo với mẹ và chị gái trong các dịp lễ, nhưng đôi khi lại quên mất vợ mình. Sáng 19/10, Sơn gọi về bảo Hạnh đặt hoa tặng chị Như và mẹ, yêu cầu ghi bưu thiếp tên anh, còn quà thì nhờ Hạnh xem giúp vì anh bận.
Hạnh mua món quà đẹp và gửi kèm hoa cho Sơn, nhớ gửi trước 3 giờ chiều. Sơn cúp máy nhanh chóng, khiến Hạnh phải chuẩn bị mọi thứ. Tối đến, Sơn nhận được cảm ơn từ mẹ và chị gái, trong khi Hạnh chỉ đứng cười bên lề. Ngày hôm sau, Hạnh không nhận được tin từ Sơn, cô cảm thấy bị lãng quên khi chỉnh cà vạt cho chồng. Sơn lạnh lùng bảo rằng họ đã là vợ chồng nên không cần khách sáo, còn Hạnh phản đối vì Sơn vẫn lịch sự với mẹ và chị. Cuối cùng, cô im lặng khi Sơn đóng cửa phòng, không hiểu vì sao anh lại khác biệt như vậy.
Hạnh chỉ biết làm vui lòng gia đình, còn Sơn trở về nhà mệt mỏi. Mẹ chồng cô, vui vẻ, khuyên hai vợ chồng ra ngoài ăn tối. Hạnh cảm thấy may mắn vì có mẹ chồng tâm lý, nhưng sự cau có của Sơn làm cô nguội lạnh cảm xúc. Sau khi mẹ chồng thúc giục, Sơn mới chịu tắm rửa. Hạnh diện chiếc đầm bó sát, thu hút ánh nhìn của anh. Khi tối đến, họ đến một nhà hàng Pháp lãng mạn. Trong không khí ấm áp, bất ngờ có một cô bé lạ mặt đến tặng hoa và quà cho Hạnh, nói rằng có một anh gửi tặng.
Sơn nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ và gặng hỏi cô bé, nhưng không biết danh tính người đàn ông. Anh đọc tấm bưu thiếp trên bó hoa với lời chúc năm 2010 và cảm thấy khó chịu, dù không có bằng chứng ngoại tình. Hạnh thì cứ tươi cười nói không biết người đó, nhưng có vẻ như cô đang thách thức Sơn. Cô nói vui rằng quà an ủi cuối ngày thật may mắn. Đêm đó, Sơn trằn trọc không ngủ, tự hỏi sao người ấy lại biết Hạnh thích hoa hồng vàng và có ý nghĩa gì trong chiếc CD. Sáng hôm sau, anh vẫn lạnh nhạt với vợ vì bó hoa trên bàn, và khi Hạnh trả thẻ tín dụng, Sơn ra ngoài với tâm trạng nặng nề, lo lắng rằng nếu anh không quan tâm đến vợ, sẽ có người khác làm điều đó.
Sơn vừa hối hận về sự vô tâm của mình hôm qua, vừa lo sợ mất vợ. Anh soạn tin nhắn bày tỏ tình yêu dành cho Hạnh. Hạnh thầm nghĩ không biết khi nào Sơn mới phát hiện ra cô dùng thẻ của anh để mua hoa. Còn chiếc CD chứa bản thu âm bài hát trong ngày cưới, Sơn vẫn chưa biết. Nhưng quan trọng là Sơn đã biết sợ mất vợ.


Source: https://afamily.vn/vo-khong-nhung-bi-bo-trong-ngay-20-10-chong-con-hach-sach-vo-ly-khien-vo-phai-ra-don-hiem-20181018143536831.chn